[ chuyện nhân quả ] tình và tín niệm vào đức Phật 2 người con trong gia đình hết bệnh


Nếu bạn đặt trọn niềm tinh, vào vị thầy vị thần mà mình tôn thờ tôi chắc rằng bạn sẽ được các vị bảo hộ như câu chuyện của gia đình này

 

  Tôi tên Vương Nhuận Sanh, năm nay 86 tuổi, tôi tin Phật mười mấy năm rồi, nhưng vì tạp tu tạp hạnh, nên không thể an tâm niệm Phật. Tôi thường than vãn rằng mình chẳng biết chữ, không biết đọc kinh, lại không biết tụng chú, thật là uổng phí cả đời người!

  Sau này tôi gặp được cư sĩ Vương Di Trần, cô ấy bảo tôi:

  -Bà không biết chữ cũng đừng sợ, đừng nôn nóng. Phật A Di Đà đã trải qua năm đại kiếp để tư duy, chính là vì chúng ta những người già không biết chữ này, lập ra một pháp môn hay, vừa đơn giản, dễ dàng, vừa đỡ tốn tiền, tốn sức, lại có thể trị bệnh cứu người. Người già như chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, không phải đi đường vòng, phải đi tốc hành đến thẳng, pháp môn này khiến chúng ta lìa khổ được vui, liễu thoát sanh tử, mà còn trong đời này không người nào mà Phật không cứu, không điều gì là không thể! Câu ‘Nam Mô A Di Đà Phật’ chỉ cần mở miệng ra mà niệm, trong sinh hoạt thường ngày, đi đứng nằm ngồi tùy ý xưng niệm, thì bà có thể vãng sanh về Thế giới Tây Phương Cực Lạc.

   Cô ấy còn giải thích rõ ràng rành mạch ý nghĩa của sáu chữ Nam Mô A Di Đà Phật, và kêu tôi niệm Phật, có thời gian thì niệm nhiều, không có thời gian thì niệm ít. Niệm nhiều niệm ít cũng không hạn lượng.

   Vừa nghe xong tôi rất vui mừng. Từ đó về sau tôi chuyên niệm một câu Nam Mô A Di Đà Phật.

   Tôi có đứa con gái, sau khi sinh xong hai người con thì mắc bệnh thần kinh, chạy rong rong ngoài đường, không biết đường về nhà, có khi lột hết quần áo ra. Khi mới học Phật tôi cầu nguyện Phật và Bồ Tát cho nó biết đường về nhà, có thể nấu cơm là được rồi. Thế nhưng sau bao năm cầu Phật và Bồ Tát, con gái tôi vẫn vậy. Hỡi ôi, hết cách!

   Cư sĩ Vương Di Trần an ủi tôi:

-Bà đừng than vãn nữa, cứ chuyên niệm sáu chữ hồng danh, con gái bà chắc chắn sẽ hết bệnh, chỉ cần bà buông bỏ hết những gì lúc trước đã học, nhất tâm chuyên niệm sáu chữ hông danh, Phật A Di Đà nhất định sẽ gia trì cho con gái bà.

  Tôi nghe lời cư sĩ Vương từ sang đến tối không ngừng xưng niệm ‘Nam Mô A Di Đà Phật’. Quả nhiên ba tháng sau, con gái tôi biết đường về nhà, đến mùa xuân 2002 nó biết làm việc nhà rồi!

  Tôi còn thằng con trai, nó cũng mắc phải chứng bệnh lạ đã gần tám năm trời. Mỗi khi mắc bệnh thì nó ngủ suốt trên giường, ít nhất là ba ngày ba đêm, không ăn uống, tè dầm ở trên giường luôn. Khuyên nó niệm Phật nó lại không tin. Không còn cách nào khác, tôi lại mời cư sĩ Vương đến, Cư sĩ Vương khuyên con tôi niệm Nam Mô A Di Đà Phật và nói:

-Cứ tiếp tục một mực niệm Phật, khẳng định rằng sẽ khỏi bệnh.

  Nghe xong lời cư sĩ Vương, thì nó bắt đầu niệm Phật. Quả thật đấng từ phụ hiển linh rồi! Mười mấy hôm sau tôi đến thăm, nó nói với tôi:

-Bây giờ bảy ngày con mới phát bệnh một lần.

  Tôi khích lệ nó tiếp tục niệm Phật. Hiện nay nó đã hết bệnh rồi! còn bao việc của khách sạn Cục lao động thành phố nữa!

   Sức khỏe của tôi hiện nay vẫn rất tốt, tuy là đã 86 tuổi rồi, mỗi ngày kiên trì lễ lạy 108 lạy, người tôi rất nhẹ nhàng thư thái. Con trai, con gái cũng khỏe mạnh, gánh nặng gia đình cũng hết sạch. Tôi liền đến Niệm Phật đường mà ở, từ sáng đến tối chỉ một câu Nam Mô A Di Đà Phật.

  Tất cả đều do đức Phật A Di Đà gia trì cho tôi, đã cho tôi một cuộc sống an vui, từ hòa trong đời sống xế chiều!.

  Sáu chữ hồng danh quả thật thù thắng không gì sánh bằng.

NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT.

(Tháng 5 năm 2004, Viện thiên lão Thúy Vân, TP Nguyên Giang- Vương Nhuận sanh thuật, Vương Di Trần ghi lại)

Lời bàn: Niệm Phật quý ở chuyên và thành,
Như đi tàu suốt chẳng loanh quanh,
Hiện thế cầu chi đều mãn nguyện
Vãng sanh Cực Lạc dễ viên thành.

(Trích trong Một Trăm câu chuyện Niệm Phật Cảm Ứng)